Mai yêu dấu,
Hôm nay là ngày 18 tháng 2 năm 1971, anh ngồi đây, bên một gốc cây nhỏ ở gần đồi 30, trong chiến dịch Lam Sơn 719. Tiếng súng vẫn còn vang đâu đó phía xa, nhưng anh tranh thủ chút yên tĩnh hiếm hoi để viết cho em. Anh nhớ em nhiều lắm, Mai ơi.
Chiến dịch này khốc liệt lắm. Đơn vị anh di chuyển qua những con đường mòn trên đất Lào, từ Khe Sanh đến Tchepone, đường bụi đỏ mịt mù. Có những lúc mệt đến kiệt sức, nhưng anh vẫn cố gắng, vì anh biết em ở quê nhà đang chờ anh. Anh nhớ cái cách em hay đứng ở cổng trường tiểu học, vẫy tay chào lũ trẻ. Nụ cười của em lúc đó như ánh nắng, làm anh ấm lòng dù đang ở nơi xa.
Anh vẫn giữ chiếc khăn tay em thêu cho anh, cái khăn có hình bông hoa cúc nhỏ. Em nói hoa cúc là biểu tượng của sự chung thủy, và em muốn anh luôn nhớ đến em. Anh mang nó bên mình suốt, mỗi lần mở ra ngắm, anh lại thấy như em đang ở ngay đây, nhắc anh phải giữ sức khỏe.
Hôm qua, khi đi qua một cánh đồng nhỏ gần Sê Pôn, anh nhặt được một viên sỏi trắng, tròn xinh. Anh sẽ mang về tặng em, để em giữ làm kỷ niệm. Anh biết em thích những món nhỏ như thế, như cách em từng giữ mấy cánh hoa bằng lăng anh hái cho em ở bờ sông Sài Gòn. Em còn nhớ không, hôm đó mình ngồi bên nhau, em kể về lũ học trò tinh nghịch, còn anh thì hứa sẽ cưới em khi chiến tranh kết thúc.
Mai này, em ở quê có khỏe không? Lũ trẻ có ngoan không? Anh mong em luôn vui, dù anh chưa thể về ngay được. Anh chỉ mong chiến tranh sớm chấm dứt, để anh được trở về, cùng em đi trên con đường làng, ngắm hoa điệp vàng nở rộ. Anh muốn được nghe em đọc thơ cho lũ trẻ, muốn được thấy em cười thật nhiều.
Viết đến đây, anh lại nhớ em hơn. Anh hứa sẽ cố gắng để trở về với em, bình an. Em cũng phải hứa với anh là sẽ giữ sức khỏe và chờ anh, nhé?
Anh thương em,
Vĩnh
Từ chiến trường Lam Sơn 719