Mùa Noel đó, chúng ta quen bên giáo đường
Mùa Noel đó, anh dắt em vào tình yêu
Quỳ bên hang sâu nghe lời kinh thánh van cầu
Nhìn nhau không nói lên câu
Vì biết nói nhau gì đây…
Ngày đó, tôi quen em vào mùa giáng sinh, mùa đẹp nhất của Đà Lạt mộng mơ. Em là con chiên ngoan đạo, đi tập hát cho ca đoàn vào những ngày gần Noel. Tôi là kẻ lang bạt, vẫn chưa biết đi tìm gì cho mình ở cái tuổi ẩm ương đôi tám.
Nhưng tôi thích đi dạo quanh sân nhà thờ vào những tối tháng 12, khi xóm đạo bắt đầu trang hoàng cho mùa Noel và đón năm mới. Cái lạnh của Đà Lạt và những ánh đèn giáo đường mang đến cho tôi cảm giác thật khó tả. Và tôi bắt gặp ánh mắt của em trong một đêm như thế.
Tôi ngắm nhìn em từ xa, cô gái nhỏ có mái tóc đen, tối tối cưỡi xe cub đến nhà thờ tập hát thánh ca. Mấy lần vụt qua tôi mới dám bước lại làm quen, và chiếc điện thoại của tôi bắt đầu sáng phím mỗi đêm.
Em hiền như ma sơ, vết thương ta bốn mùa
Trái tim ta bệnh hoạn, em yêu này em yêu..
Ta nhờ em ru ta, hãy ru tên vô đạo,
Hãy ru tên khờ khạo, em yêu này em yêu…
Tôi ít nói, em lại càng ít nói. Có những ngày ngồi bên ghế đá trong sân nhà thờ, chỉ nói đôi ba câu nhưng đôi bàn tay luôn nắm chặt. Dường như hơi ấm từ đôi tay đã xua tan màn sương của phố núi. Đó là những rung động đầu đời và có lẽ là trinh nguyên nhất, đúng như tên gọi mối tình học trò.
Rồi ngày thi đến…
Em đậu trường em chọn, tôi học trường tôi chọn. Chúng ta không chung một thành phố nữa. Chúng ta đã sưởi ấm lòng nhau giữa cái lạnh cao nguyên nhưng lòng chúng ta lại lạnh dần khi về miền đất lạ.
Những tin nhắn bằng chiếc 1280 thưa thớt dần, những cuộc gọi giữa hai người ít nói càng thêm thu ngắn. Rồi em thông báo sẽ đi du học ở một trường công giáo nước ngoài và định cư cùng gia đình ở đó không về nữa. Tôi thầm nghĩ mùa noel tới, ai sẽ cùng tôi ngồi bên giáo đường?
Nửa đêm tan lễ, bước chân bơ vơ trở về.
Chợt nghe nước mắt, rơi ướt trên bờ môi khô.
Rồi Noel qua như mộng ước cũng xa rồi.
Gặp nhau chi để thương đau?
Yêu nhau sao đành xa nhau?
Bây giờ mỗi khi noel tới, tôi vẫn thích về Đà Lạt để dạo bước bên giáo đường. Ghế đá hàng cây vẫn còn đó, tôi vẫn là kẻ khờ khạo đang kiếm tìm một lời ru!