Tình yêu như món quà cho cuộc sống thêm xinh, nhưng tình yêu cũng có thể là sợi kẽm gai cuộn ta vào những chiến hào đau đớn. Có lẽ trong chúng ta ai cũng có đôi lần không thể bước qua lằn ranh của những định kiến, không dám lao mình vào vùng hoả tuyến.
Chuyện tình của anh và cô đến bằng màu xanh của bầu trời trong một chiều nắng nhẹ. Anh gặp cô ở một quán cà phê sách yên tĩnh nơi Sài Gòn hoa lệ. Họ lén nhìn nhau rồi đôi lần e thẹn khi ánh mắt va vào nhau trong không gian yên bình đó.
Rồi chuyện tình ấy kết thúc bằng sự tiếc nuối ở lằn ranh chiến tuyến của 2 màu đỏ và vàng. Cô đưa anh về Nghệ An thăm bố mẹ, mọi sự đang đúng như ước nguyện của đôi trẻ cho đến khi bố mẹ, ông bà của cô hỏi han kỹ hơn về gia đình anh.
Ông của anh là sĩ quan trường võ bị Đà Lạt, ba của anh là lính nhảy dù, nhà anh theo đạo Công giáo. Ông và bố của cô đều là giải phóng quân trong gia đình cách mạng vô sản. Mỗi bên đều có những lý tưởng của riêng mình, những mất mát của riêng mình dù quá khứ đã đi qua. Anh biết, vì anh tôn trọng tất cả!
Nhưng đau đớn thay, chính những điều đó lại kẻ ra một lằn ranh vô hình để chia cắt tình yêu đôi trẻ. Chiến tranh đã qua đi nhưng hận thù/phân biệt vẫn còn đâu đó trong cuộc sống này. Gia đình cô bắt đầu cấm cản không cho tình yêu này lớn lên, gia đình anh cũng khuyên anh nên dừng lại vì khác biệt tư tưởng sẽ làm hạnh phúc gia đình dễ vỡ tan.
Đôi uyên ương vừa nhóm lên đóm lửa yêu thương đã bị những định kiến chia cắt. Rẽ đôi có lẽ là cách tốt nhất khi nhìn nhau ta còn thấy đâu đó những yêu thương cũ, mà không đau đáu những nỗi đau khác của đời người.
Luyến nhớ làm chi sẽ khổ lắm em
Ðếm lá mùa thu vương đổ bên thềm
Khi sơn hà nhiều nỗi điêu linh
Ðôi bờ đôi ngã phân tranh
Nghĩ chi nhiều đến chuyện chúng mình…
Anh đau đớn trở về với cuộc sống một mình, anh biết cô cũng quằn quại những niềm thương ấy. Thời gian qua đi, anh thấy nhẹ lòng hơn khi nghe tin cô đã lấy chồng. Cô đã về quê làm giáo viên và cưới một chiến sĩ công an. Có lẽ đây là điều gia đình cô mong muốn, cũng là lựa chọn an toàn hơn cho thân gái liễu yếu đào tơ.
Còn anh, cánh cửa yêu thương vẫn chưa dám mở. Anh chỉ mong một ngày không xa, những lằn ranh đỏ vàng sẽ không còn nữa, để sơn hà không còn điêu linh, chuyện tình không còn ngăn cách và những dòng máu chảy trong huyết quản dân tộc Việt sẽ hoà làm một.
Đời trai là kiếp sống tung hoành
Là chiến đấu cho mình
Và mong mối tình đẹp xinh.
Anh vẫn tin rằng có một mối tình đẹp xinh đang chờ anh trên con đường phía trước. Còn bây giờ, anh cứ sống cuộc sống tung hoành ngang dọc, chiến đấu cho những khát khao và đôi lần vẫn lặng lẽ ghé thăm Facebook của cô, mỉm cười khi thấy cô đang hạnh phúc.