Đã hơn 30 năm từ ngày lên tàu vượt biên, anh chưa bao giờ quên được hình bóng người yêu. Nỗi ám ảnh của một thuyền nhân vẫn thỉnh thoảng làm anh giật mình thức giấc trong vô thức.
Nhớ lại ngày đó, anh là quân nhân biệt động, nàng là cô giáo miền quê. Họ đã yêu nhau hết mình bằng con tim của tuổi trẻ, bằng nhựa sống căng tràn tuổi đôi mươi khi binh đao khỏi lửa chẳng biết ngày trở về.
Cùng nhau đi qua những biến cố lịch sử, anh và nàng bàn nhau quyết định tìm đường vượt biên. Dù biết rằng đi là dấn thân vào hiểm nguy muôn trùng, đi là đưa nhau vào con đường sinh ly tử biệt nhưng họ vẫn đi.
Một tối điêu tàn giữa miền duyên hải Trung phần. Họ cùng hàng chục người khác bước lên một chiếc tàu nhỏ và bắt đầu hành trình đi tìm một cuộc sống mới, hoặc một cái chết mới – họ nào đâu biết được.
Đêm nay đêm tối trời anh bỏ quê hương
Ra đi trên chiếc thuyền, hi vọng vượt trùng dương
Em đâu đâu có ngờ đêm buồn
Bỏ lại em trăm nhớ ngàn thương…
Tàu băng băng trên sóng, nhìn bầu trời trong xanh làm lòng anh thắp lên ngọn lửa hy vọng. Họ ngồi cạnh nhau, đôi tay luôn nắm không rời. Nhưng nào ngờ đâu bên kia là bão tố…
Trời bắt đầu xám xịt phủ sự hụt hẫng lên tâm hồn đôi nhân tình trẻ. Cơn mưa kéo đến trút xuống đoàn người những nỗi niềm tái tê, những hoảng sợ trong vô vọng. Từng cơn sóng cuộn đập vào mạn thuyền như tiếng gọi của thần chết đang hát ru cho những sinh linh tuyệt vọng.
Một tiếng ẦM…
Điều cuối cùng anh nhìn thấy là gương mặt nàng đang kêu gào vô vọng. Chiếc thuyền bị sóng lật vỡ tan! Anh không biết gì nữa, lúc này chỉ có số mệnh mới quyết định ai là người ở lại.
…..
Anh tỉnh dậy và mơ màng giữa trại tị nạn Palawan. Anh vùng dậy chạy đi tìm tình yêu của đời anh. Nhưng tiếc thay, nụ cười dấu yêu ấy đã vùi vào lòng Biển Đông sâu thẳm. Chiếc tàu anh đi chỉ có 7 người được tìm thấy.
Anh gục ngã giữa miền đất lạ, anh ước rằng mình không còn sống để cùng người thương nắm tay đi sang thế giới khác.
-Ông trời ơi! Sao bắt con phải sống trong đày đoạ!
Từ đó, anh như một cái xác không hồn, ánh mắt hy vọng ngày nào đã lạnh căm, tinh thần người lính gai góc cũng không đủ để giữ cho con tim này thôi yếu đuối.
Ngày nào anh cũng tìm một góc khuất nhìn ra biển, mỗi hoàng hôn qua đi thì hi vọng phép màu xảy ra càng ít đi. Nhưng lần này trời cao đã phụ lòng người, số mệnh đã chia cắt đôi trẻ. Cho đến giờ anh vẫn giữ thói quen ngắm trời hoàng hôn và ước nguyện cho người an yên cõi thiên thai.
Hoàng hôn nơi đây, nhạt hơn hoàng hôn Sài Gòn nhiều
Chiều ra biển khơi, ta thấy thương tiếc Sài Gòn nhiều…