Gửi Út nhỏ của anh,
Út ơi, anh ngồi đây, giữa rừng cao su ở Tây Ninh, tay cầm cây bút mà lòng cứ nhớ em muốn đứt ruột. Hôm qua tụi anh hành quân qua Long Khánh, thấy mấy cây mít trĩu quả, anh lại nhớ hồi anh về phép, hai đứa mình ngồi dưới gốc mít nhà em, em gọt trái mít cho anh ăn. Em còn cười anh dính nhựa đầy tay, rồi lấy khăn lau cho anh. Cái khăn đó anh còn giữ đây, gói trong ba lô, mỗi lần mở ra là thấy mùi hương em thoảng qua.
Đường hành quân dài, anh đi qua biết bao chỗ. Có lần dừng chân ở Bình Dương, nhìn con sông Sài Gòn lặng lẽ trôi, anh chỉ ước được nắm tay em đứng đó, ngắm nước chảy mà chẳng phải lo gì. Chiến tranh khổ lắm Út, nhưng nghĩ tới em là anh lại có sức mà bước tiếp.
Út này, em còn giữ cái dây buộc tóc anh nhặt được ở bờ ruộng hồi Tết không? Anh nhớ hôm đó em chạy theo anh ra tận cầu tre, tóc bay rối mà mắt cứ long lanh. Anh chỉ mong hết đánh giặc, về cưới em, rồi hai đứa mình sống yên bình ở quê Tiền Giang, ngày ngày nghe tiếng gà gáy, tối tối ngồi đếm sao trời.
Em ráng giữ sức khỏe, đừng làm ruộng nhiều quá mà ốm. Anh khỏe lắm, đừng lo. Chờ anh về nhé, Út yêu của anh.
Anh của em,
Hùng