Những lúc ngồi một mình, anh tự hỏi giờ này em đang làm gì? Liệu có nhớ anh như anh đang nhớ đến em không?
Đôi khi anh nghĩ rằng phải chăng mình đang vọng tưởng về câu chuyện chưa xảy ra, như đang mong đợi một người tình không chân dung.
Nhưng không sao? Anh cứ thích hỏi, thích nghĩ đến em và tự mình đặt ra những câu hỏi khờ dại.
Xem ra chuyện chúng mình đang giống thời xưa rồi đó. Gửi nỗi nhớ vào những lá thư từ chiến trường. Em đang chiến đấu trên chiến trường của em, anh đang miệt mài trên chiến trường của anh.
Chỉ khác là anh sẽ đến bên em nhanh hơn ngày xưa nếu em cần.
Anh cũng muốn nghe em kể chuyện về em nhiều hơn, để anh biết được thêm đằng sau những nụ cười đó là công chúa lươn như thế nào? Vì sao bánh bèo này lại tự nhận là cổ hũ? Vì sao em chưa mở lòng được khi thanh xuân đang còn đó?
Giờ này chắc em sắp đã ngủ rồi phải không? Chỉ còn anh vẫn giữ thói quen thức khuya để lắng nghe màn đêm thì thầm, hơi sương buông xuống bờ vai anh những lạnh giá. Phải chi thay vào đó là mái tóc dài của em xoã trên đôi vai này.
Anh chỉ muốn nói là anh có nhớ bản mặt em một xíu! Một xíu thôi nên đừng ngại nha.
Còn em – Em có nhớ anh xíu nào không?
– Anh Thắng Giấu Tên-