Em iu vấu,
Có khi nào giữa Sài Gòn lạc lõng, em tự hỏi mình đang làm gì giữa chốn xa xôi này? Sao số mệnh lại đưa bánh bèo này trôi dạt để va phải anh trong một ngày bất chợt?
Anh cũng không biết nữa.
Có lẽ mọi thứ được sắp đặt theo một cách nào đó mà chúng ta không thể giải thích được. Có đôi lúc anh cũng không biết mình đang làm gì giữa Sài thành phồn hoa này. Có phải để đợi ngày em đến chăng?
Anh nghĩ nàng thơ của anh có nhiều lúc cảm thấy bơ vơ lắm phải không? Cảm giác đó có thể xuất hiện từ những ngày nhỏ dại cho đến bây giờ – dù đã lớn những vẫn dại, như các bà mẹ hay nói đó :))
Vì khi cảm thấy bơ vơ lạc lõng, chúng ta thường tìm cách đi đến một nơi xa hoặc khép mình ở một góc nào đó, lặng lẽ nhìn ngắm hoàng hôn đến rồi đi. Nhưng không biết rằng mình đang bỏ lỡ cả những bình minh tươi đẹp.
Anh cũng từng cảm thấy bơ vơ lạc lõng giữa đám đông nhộn nhịp. Anh từng nghĩ mình cổ hũ nên không thích lao vào những cuộc vui quay cuồng, rồi anh khó tính nên không thích đám đông náo nhiệt hay hút hít bay lắc…
Rồi anh nhận ra, đó không phải bơ vơ lạc lõng đâu em.
Chỉ là mình chưa đến đúng nơi, chưa gặp đúng người, chưa đến thời điểm của riêng mình. Niềm vui luôn có sẵn trong ta đó thôi. Nếu biết cách tự tạo niềm vui hoặc mở lòng cho ánh nắng vào thì tâm hồn sẽ rộn ràng hạnh phúc.
Anh tin vậy! Và anh đang làm điều đó cho anh, cho gia đình, cho người anh thương.
Khi em thấy cô đơn, lòng em nhớ ai?
-Anh Thắng Giấu Tên –