Em ơi, cuối tuần nữa rồi đó!
Hôm nay chủ nhật nên anh ngủ nướng thêm một tí, nhưng vẫn kịp nhớ dậy làm việc và nhớ tới công chúa ngủ nướng đang ở nơi ấy. Vẫn là thói quen của anh như mọi ngày. Ăn sáng xong sẽ sắp xếp lại góc làm việc, làm một nghi thức “Sài Gòn cà phê sữa đá” với những bản nhạc xưa cũ mà anh thích.
Sáng nay anh chọn album của ca sĩ Ngọc Lan – danh ca đã đi vào dĩ vãng nhưng giọng hát dịu dàng trìu mến và vẻ đẹp mong manh dịu dàng vẫn còn đó. Anh lại thấy hình bóng em trong từng lời hát vang vọng sau lưng mình.
Tình đẹp tựa mùa thu vàng,
Tình mình nhiều mộng ước thênh thang.
Tình là một chuyện huy hoàng,
Tình là mình thành nhớ hoang mang…… (Tình)
À bữa nay còn có thêm vụ xông tinh dầu nữa, anh chợt thấy mình như một cụ già đang trầm ngâm nhìn xuống thế sự. Sống chậm như vậy cũng thú vị phải không em? Đâu cần phải quanh năm suốt tháng quay cuồng chạy theo những mục tiêu, đâu cần phải chạy đua hái hoa bắt bướm trên những nơi xa lạ.
Ngày em bước vào đời
Có tiếng chim ca hân hoan, trên khung trời xanh tuyệt vời
Với những ngôi sao trên cao, lung linh về đêm…
Như nói lên…anh vừa yêu…
Đôi khi sống chậm lại thì mình sẽ trở thành một vườn hoa xinh xắn, dù không biết có hấp dẫn được nhiều ong bướm không; nhưng cứ đẹp theo cách của riêng mình đã. Em có nghĩ yay hem?
-Anh Thắng Giấu Tên-