Bánh bèo của anh,
Bây giờ là giữa đêm, bỗng thấy nhớ nụ cười và giọng nói của ai đó nên anh viết đôi dòng!
Giờ nay chắc em đã ngủ meo râu sau một ngày vất vả bươn chải giữa Sài Gòn hoa lệ, mong rằng em sẽ mạnh mẽ để đi qua những ngày mưa giông bão tố. Vì bên kia cơn mưa, có anh đang đứng đợi để nắm tay em kéo vào một hành trình khác lạ.
Sau chuỗi ngày đen tối, có lẽ em và anh đang dần bước ra khỏi cánh cửa ủ rũ để ngắm nhìn chân trời mới. Anh cũng từng quay quắt trong nỗi cô đơn khi hàng đêm lặng lẽ trong bóng tối một mình. Cuộc đời này dường như không nuông chiều đôi ta lắm, em nhỉ?
Anh là kẻ khờ khạo, đã qua bao lần vụng dại lẫn nóng vội trong tình yêu. Nhưng anh tin lần này sẽ khác, anh không vồ vập lao vào người mình thích để vô tình tạo ra những áp lực, cũng không quá chiều chuộng để làm hư em bé của lòng anh. Anh, và chúng ta sẽ chậm rãi hơn, thong thả đi qua từng khoảnh khắc cùng nhau, dù là yên bình hay sóng gió. Anh nghĩ rằng em cũng muốn mọi thứ diễn ra thật nhẹ nhàng và tự nhiên phải không?
Sài Gòn hôm nay đổ mưa tầm tã, lòng anh lại rối bời khi biết em phải một mình đi vào vùng mưa gió. Anh cứ tự hỏi giờ này em ở đâu? Bờ vai em có ướt nước mưa lạnh không? Em có thấy cô đơn giữa mảnh đất 10 triệu người này?
Hơn 12 giờ đêm rồi, anh phải đi ngủ thôi. Anh phải giữ gìn sức khoẻ để phấn đấu cho tương lai của anh, của gia đình anh và thấp thoáng đâu đó anh mong rằng có bóng dáng em đang loay hoay ở căn bếp trong ngôi nhà trả góp của chúng mình!
Em sẽ cùng anh trả góp chứ?
Còn anh, anh chỉ muốn nói em biết rằng, dù Sài Gòn mưa bụi nhạt nhoà nhưng có em anh bỗng vui hơn rất nhiều!