240
Em thương,
Anh lại tiếp tục hành trình rong rủi trên những cánh đồng sáng tạo – cánh đồng có lẽ chỉ riêng anh biết và hằng mong có em đi cùng.
Hôm nay, miền Bắc xa xôi chào đón anh bằng cơn mưa dầm bất chợt. Cơn mưa như làm dịu đi cái nắng gay gắt của tháng ngày trước đó nhưng vô tình làm ướt cõi lòng anh.
Đã nhiều lần anh xa Sài Gòn phồn hoa đô hội, nhưng có lẽ đây là lần anh muốn trở về nhiều hơn tất cả. Vì Sài Gòn có những hàng me quen thuộc, có cái nóng quen thuộc mà mỗi ngày anh đều nếm trải. Và hơn cả, Sài Gòn đang có em.
Máy tính của anh cũng muốn trêu đùa anh thì phải! Tự nhiên hôm nay lại chạy đến bài Anh Về Với Em. Từng câu chữ như đang trêu đùa với kẻ cô đơn miền viễn xứ.
Anh về với em, như chim liền cánh như cây liền cành
Như đò với sông, như nước xuôi dòng vào lòng biển xanh
….
Không trách em yếu mềm, khi con tim đơn côi
Không muốn em dối lòng, khi mang mang buồn tủi
Nhìn ra ngoài kia, nước sông Mã chảy mạnh hơn sau cơn mưa đêm rả rích. Dòng nước cuồn cuộn như nỗi nhớ em lúc này, chảy qua từng tế bào trong cơ thể khiến anh như lười biếng hơn, chỉ muốn nằm lăn lóc ôm khát khao có em vào lòng.
Em là công chúa trong mộng mà hằng đêm anh đều nghĩ đến trước khi ngủ và muốn được nhìn thấy mỗi sớm mai. Anh nhớ nụ cười hiền của em, mái tóc thề mộc mạc nhưng rạng ngời, giọng nói dịu dàng nhưng chắc mắng chồng cũng hay lắm em nhỉ?
Anh mong có một ngày, nắm tay em dạo bên bờ sông Thái Bình. Để chúng mình cùng tìm sự an yên như đúng cái tên của dòng sông vậy. Chắc cũng không khó lắm phải không em!
Hẹn em ngày tái nạm, à nhầm tái ngộ nơi Sài thành ấm áp!
– Anh Thắng Giấu Tên-