Em ơi,
Em còn nhớ không, đã có lần anh hỏi vì sao em chọn anh để nhắn tin vào những ngày mưa rơi lá đổ. Em biết vì sao không? Vì anh sợ, vì anh tò mò. Vì sao giữa 1000 lựa chọn tốt, em lại chọn người xấu xa như anh ahehe. Một người già có nhan sắc với con tim hoá đá, chứ không phải đang hoá đá như ai kia.
Rồi những dòng tin nhắn ngày càng nhiều hơn, anh cứ tự hỏi rằng phía bên kia màn hình em có hào hứng như những gì anh cảm nhận trong tin nhắn không. Còn anh thì có!
Có những lúc anh cười trong vô thức khi chat chít với em – một bánh bèo xa lạ chưa từng gặp gỡ. Anh lại nghĩ về những năm 18 khi mới biết làm quen nhau yêu đương các kiểu. Có khi nào cánh cửa duyên nợ đã bắt đầu mở? Thời gian sẽ trả lời đôi ta.
Hôm nay anh viết lá thư 16 vào ngày 16, đó là trùng hợp hay là định mệnh em hỡi? Và em cũng đẹp như trăng 16, thật tròn trịa và dịu êm. Nụ cười em tinh khôi, hiền hòa như bông cúc hoạ mi mà anh đang cắm một bình trong nhà nè. Nụ cười xứng đáng được 16 điểm nên đừng tháo nó xuống nha. Anh tin anh cũng không làm em khóc nhè nhiều đến mức quên cười đâu.
Anh và em đều khát khao một tình yêu thú vị theo kiểu nhiều trải nghiệm nhưng không ồn ào. Đúng nhận, sai thì viết thư cãi!
Chỉ là những thất vọng trước đó làm mình chùn bước, như con nai nhút nhát sau một lần sập bẫy. Nhưng rồi con nai vẫn đi ăn cỏ, vẫn thong dong trên những cánh đồng đầy nắng đó thôi. Nếu không đi thì nó sẽ “chết” trong 1 kỷ niệm buồn và bỏ lỡ quá chừng cây cỏ thơm ngon phía xa. Có điều, con nai đã khôn lên để né cái bẫy, có phải đó là sự uốn nắn không ta.
Không dưới 1 lần anh muốn đến gặp em để dẫn em đi ăn trưa, hay tạt ngang tặng em một món quà bé xinh (chứ hột xoàn hay đồ hiệu thì anh không có). Nhưng anh sợ mình vồ vập quá làm em lại khép mình hơn, vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang :))
Đôi khi áp lực sự nghiệp cũng làm anh ngại yêu hơn, không phải chỉ mình em lo sự nghiệp đâu nha. Mặc dù anh đẹp chai nhưng đâu thể hứa hẹn xa vời khi cuộc sống đang ngày càng thực dụng hơn. Vậy nên tìm được một người vừa ưng cái bụng mà vừa chịu trả góp chung cho tương lai lại càng khó khăn em nhỉ.
Khó chứ không phải không có, nhớ nhá!
Vậy thì mắc gì không động viên con nai đứng dậy đi tìm hoa cỏ, thanh xuân đâu đợi ta mãi được. Nếu cứ ủ rũ trong góc nhà ôm nỗi sợ đã qua thì sau này lấy gì để kể cho con cháu nghe?
Không còn hỏi Vì Sao Là Anh nữa, giờ thì Phải Là Anh!