Bạn ơi! Khi nào ai hỏi đến tên tôi
Đời tôi lính chiến cánh chim tung trời…
Những ngày đầu nhập ngũ, anh thật tự hào khi mỗi lần về thăm người yêu bằng bộ đồ rằn ri kèm chiếc mũ nồi màu đỏ. Người yêu anh là cô nữ sinh Trưng Vương đang độ trăng rằm.
Anh còn nhớ những buổi chiều đợi cô tan trường dưới hàng me xanh, dáng em nhỏ xinh trong tà áo dài trắng, nụ cười bẽn lẽn mỉm trên môi khi thấy gã trai lính trận đón mình tan học. Anh chở cô về nhà trên chiếc 67 và xin phép phụ huynh đưa nàng đi chơi.
Những chiều hoàng hôn nắm tay nhau bên hồ Con Rùa, dìu nhau dạo quanh nhà thờ Đức Bà có lẽ là những khoảng trời đẹp nhất mà anh còn lưu giữ trong tim đến tận bây giờ.
Và rồi Mùa Hè Đỏ Lửa đã đến, anh phải lên đường tòng chinh. Đôi nhân tình trẻ phải xếp lại yêu thương để hoàn thành nghĩa vụ với quốc gia sở tại. Ngày biệt ly, anh tặng cô sợi dây chuyền có mặt là viên đạn đồng khắc tên hai người. Cô hỏi anh khi nào trở lại, anh chỉ ngậm ngùi “Mai mốt anh về”, vì đơn giản anh biết rằng định mệnh không nằm trong tay người lính trận.
Anh và đồng đội bắt đầu lao mình vào cuộc chiến, từ cứ điểm Charlie đến thành cổ Quảng Trị, từ đường 9 Nam Lào đến Khe Sanh gió mờ. Những cuộc hành quân và chinh chiến làm anh ngày càng chai lì, nhưng Đại Lộ Kinh Hoàng đã không cho anh bước ra toàn vẹn từ vùng bão lửa.
Đại lộ ấy đã giữ lại của anh cái chân trái và trao cho anh những vết sẹo đầy thân thể. Sau khi dưỡng thương trong quân y viện, anh được đưa về Sài Gòn. Anh đã trở về với cố hương, với nơi có tình yêu thắm thiết ngày nào nhưng anh đã khác rồi em hỡi!
Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở về trên đôi nạng gỗ
Anh trở về, bại tướng cụt chân…
Anh giam mình trong căn phòng tối, thả tâm trí trôi nổi theo những hoài niệm xưa. Lòng anh rối bời, phân vân… Anh khát khao tìm lại người yêu sau bao ngày xa cách, nhưng không dám xuất hiện với tấm thân hoang tàn này. Anh sợ làm đời em dang dở khi phải đi cạnh người yêu tật nguyền chai đá.
Sau ngày giải phóng, anh nghe người quen nói gia đình cô đã sang Mỹ định cư. Lòng anh như được gỡ bớt một nút thắt khi biết rằng mình đã nhường cho cô một phần đời có thể sẽ tốt đẹp hơn.
Con tim anh bây giờ trống rỗng, sinh mạng này bây giờ lay lắt sống qua ngày. Có những đêm mưa se lạnh, anh mơ thấy đôi tình trẻ đang nắm tay đi dạo chợ Bến Thành, nàng ríu rít như chú chim ri đang mừng nắng đến, chàng dịu dàng đặt một chiếc hôn lên trán…
Phải chi giấc mơ ấy có thể kéo dài hơn… Phải chi anh được chết nơi chiến trường để không phải đau đớn trong thân xác vô hồn này!