Một tối nào đó, tôi ngồi lướt Tiktok bên ấm trà và nhìn thấy em. Thật bất ngờ là bọn tôi làm chung mảng, là đối thủ của nhau nhưng lâu nay tôi chẳng biết. Vì cái tật chỉ lo làm phần mình mà kệ thiên hạ.
Tôi thả tim, em vẫy tay và bước vào một góc trời của tôi như thế..
Lúc mới tán dóc trên mạng, em hí hửng nói biết tôi lâu rồi, những câu nói kèm icon hào hứng làm tôi thấy có gì đó hay hay. Chat chít vài hôm thì tôi hẹn gặp, hẹn em đi ăn chay.
Tối đó em tự đến, tôi đứng ở cổng quán đón em và nhìn thấy từ xa một nàng thiên nga đen đang tiến lại. Tôi bất ngờ vì mọi thứ, vì nụ cười toả nắng, vì mái tóc mây đen dài, vì giọng nói dịu dàng và hơn hết là vì em cao hơn tôi – chàng trai mét sáo.
Gặp lần đầu nhưng trò chuyện thật vui, em cười nhiều, tôi cũng thế. Vậy là có động lực để hẹn em lần 2, lần 3, lần 4…. Mọi thứ đang thuần buồm xuôi gió quá trời quá đất.
Nhưng rồi lúc tôi muốn hẹn lần nữa để xin em cơ hội tìm hiểu xa hơn thì em không gặp. Tôi viết thư tình gửi, em cũng không hồi âm. Tôi gọi hỏi han thì em không nghe máy, tôi nhắn tin cho em biết tình cảm của mình. Em từ chối vì chưa sẵn sàng cho mối quan hệ đậm sâu và muốn dành thời gian cho công việc mới.
Qua những buổi trò chuyện, tôi đoán phần nào em từ chối vì em đang khủng hoảng chuyện gì đó. Chỉ là em không chọn tôi để sẻ chia. Dù trước đó đã đôi lần em tìm đến tôi khi gặp khó khăn, nhưng lần này thì không.
Hay vì em nghĩ tôi lùn quá không hôn em được nhỉ? Ahiha
Có lẽ đây là chuyện đúng người sai thời điểm. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy nhau khi chúng ta không tìm kiếm.
Bài nhạc Vội Vàng vừa vang lên trên dàn loa:
“Trách ta vội vàng nên đánh mất
Trách em ngại ngùng trong phút chốc
Có khi nào tình đến, nhanh bao giờ…
Ước mong một ngày em sẽ thấy
Những chân tình trong anh vẫn đấy
Sẽ không vội vàng nữa, như bây giờ…”
Mong rằng em sẽ an yên với những lựa chọn của mình, biết đâu một ngày nào đó ta lại gặp nhau ở một giao lộ khác thích hợp hơn. Có thể là ngày mai, cũng có thể là kiếp mai, đâu ai biết được phải không em?